Các bạn có thể click bựa nhân Minnie bên trái màn hình để xuống ngay phần bình luận.
Cảm ơn những đồng chí mấy ngày nay để mình lảm nhảm về việc mình từng có một nhóm bạn cùng chèo thuyền, viết fic, bàn sự đời tuyệt vời ông Mặt Trời như thế nào. Bây giờ mình nhận ra chẳng ích gì nhớ nhung quá khứ mãi, mình sẽ học cách nhờ những người mình đang có. Thật ra còn vì lỡ nổ với bạn nước ngoài rồi.
I'm thinking about a fanfiction in which Miyeon and Minnie have to cope with bad neighbours. Therefore I'd like to hear some real-life stories about bad neighbours in your place or you're told about. You can tell me anonymously in the comment section, but it'd be nice if you do it via a Google account as you'll be notified in case I am interested and want to ask you a few more questions.
Mình muốn viết fanfic MiMin xoay quanh 'toxic neighbours' - MiMin phải sống giữa những người hàng xóm bất hảo. Khu mình ở có kha khá ví dụ, mình mong được biết thêm nguyên mẫu nơi các bạn sống dưới phần bình luận bài blogspot này. Có chế độ ẩn danh, không cần đăng nhập gì. Nhưng nếu đăng nhập Google, sẽ có thông báo khi mình reply bình luận của các bạn nếu mình muốn hỏi thêm chẳng hạn.
Mình chỉ viết về những gì mình biết hay mình có thể đồng cảm. Mình muốn chuyện đời thực, real-life material. Ví dụ: Mình cá khu tập thể nào ở Việt Nam cũng có những thành phần vứt rác sang nhà người khác. Motherf*cker nào đó trong khu mình sống thỉnh thoảng vứt túi rác của nó vào giỏ xe đạp của mình. Mình muốn hỏi nhà các bạn bị vứt cái gì, các bạn phản ứng ra sao, còn thứ mất dạy nào khác ngoài chuyện vứt rác.
Có thể các bạn không bao giờ đọc fanfic này nhưng... giúp đồng bào các bạn nhé?
This is how I came up with the idea:Mình chỉ viết về những gì mình biết hay mình có thể đồng cảm. Mình muốn chuyện đời thực, real-life material. Ví dụ: Mình cá khu tập thể nào ở Việt Nam cũng có những thành phần vứt rác sang nhà người khác. Motherf*cker nào đó trong khu mình sống thỉnh thoảng vứt túi rác của nó vào giỏ xe đạp của mình. Mình muốn hỏi nhà các bạn bị vứt cái gì, các bạn phản ứng ra sao, còn thứ mất dạy nào khác ngoài chuyện vứt rác.
Có thể các bạn không bao giờ đọc fanfic này nhưng... giúp đồng bào các bạn nhé?
Đây là cách mình trình bày ý tưởng một fic mới với crew cũ:
I'm writing this crap during an unusual long-as-hell break from my university for fear of COVID-19 outbreak. I've stayed indoors (healthily) for over 2 months. Therefore I've got the chance to witness what happens in my neighbourhood everyday that I've missed out every now and then for university. Rather impressing. Huge potential for me to turn it into a fiction about viciousness (and noise pollution).
Không thứ gì phù hợp để phá vỡ hình mẫu về một mối quan hệ (thường gắn liền với nam-nữ) hơn truyện nữ-nữ nhưng cuối cùng fic bê đê vẫn không thoát ra khỏi cái bóng của nam-nữ. Tệ hơn, rất phổ biến mô tuýp 'abusive relationship' các bạn gọi là "ngược luyến tàn tâm" còn mình gọi là "ngược đãi", trong đó đứa công (vai trò nam) rất tàn nhẫn còn đứa thụ (vai trò nữ) phải cắn răng chịu đựng. Ngay trong fic nữ-nữ có thể thấy rõ tư duy người thiệt thòi luôn là phụ nữ, lúc nào nạn nhân cũng là phụ nữ khi có bạo hành bao gồm thể xác hoặc tinh thần.
I'm damn done with people romanticising abusive relationship and the kind of blind love I-forgive-you-from-time-to-time-because-I-can't-live-without-you. Secondly, I want to challenge the sex-role stereotype considering women as the only would-be victim of both physical and emotional abuse. What's worse is that that stereotype takes place in fanfictions about same-sex couples. No need to imply traditional gender roles on Miyeon and Minnie in term of 'husband' and 'wife', isn't it?
Even if it is, why the hell many shippers enjoy the concept of an abusive 'husband' figure? Why the hell Minnie always bullies Miyeon to be a cool rich alpha-type woman, you monsters?? Do you have feelings? Oh you absolutely do since you find people treating each other like shit lovely.
Mình muốn đả kích tư duy ấy. Thực tế nhiều đàn ông si tình, bị lợi dụng, phản bội mà nhỉ? Vậy là mình nghĩ mình sẽ cho MiMin chứng kiến một người chồng là nạn nhân của bạo hành gia đình. Dù vợ rượu chè, nghiện ngập, anh vẫn cố chấp không bỏ, thậm chí còn tự nhủ mình làm vậy vì con gái. Mỗi lần vợ chuẩn bị lên cơn, anh có sức khỏe, anh có thể đem con giấu trong phòng và một mình chịu trận, không bao giờ gọi cảnh sát. Anh nghĩ như thế là ổn. MiMin là hàng xóm của anh, tìm cách khuyên anh đồng thời thường xuyên rủ con gái anh sang chơi nhà, dạy nó học như hai chị gái.
So it'd be nice to have a man fall victim to domestic violence in my fanfiction. He'd suffer from his toxic wife in silence thinking he's a man of the family doing the best for his daughter. Miyeon and Minnie keep telling him to let go as well as take care of his little girl like sisters.
Miyeon and Minnie are flatmates. Minnie, a Thai princess who's brought up in a wealthy happy family, at first totally believes in fairy- tale 'unconditional love' 'til the broken family makes her question about love and forgiveness all over. Miyeon on the other hand has a tendency to anti-romance or is so annoyed by what Minnie and the man next-door think true love is. She gradually changes after being with Minnie and the little girl. In the end, she turns out to be the reason why Minnie still keeps faith in 'unconditionally love'.
Miyeon and Minnie are flatmates. Minnie, a Thai princess who's brought up in a wealthy happy family, at first totally believes in fairy- tale 'unconditional love' 'til the broken family makes her question about love and forgiveness all over. Miyeon on the other hand has a tendency to anti-romance or is so annoyed by what Minnie and the man next-door think true love is. She gradually changes after being with Minnie and the little girl. In the end, she turns out to be the reason why Minnie still keeps faith in 'unconditionally love'.
Mình nghĩ tiếp: Miyeon và Minnie thuê chung nhà. Minnie là công chúa chính hiệu, lớn lên trong cuộc sống màu hồng nên luôn tin phải giúp đỡ, bao dung người khác vô điều kiện, yêu bất chấp, yêu hết mình, 'unconditional love' không khác gì người đàn ông mù quáng nhà bên. Ngược lại, Miyeon có vẻ cục súc, hơi hướng anti-romance hoặc đơn giản là phát điên với quan niệm của Minnie và người hàng xóm. Dần dần hai người thay đổi, đặc biệt sau khi cùng chăm sóc bé gái. Minnie nhận ra lòng tốt vô điều kiện sai lầm như thế nào trong khi Miyeon, well, bể bóng. Sau nhiều chuyện, cuối cùng Miyeon lại trở thành lí do để Minnie còn tin vào 'unconditional love'.
Now may I ask for your own experience to fill up what my story is still lacking to build up an exasperating small town. Why I sound so formal and corny out of sudden? Since the story would be full of rude people, I don't feel like bringing in any members other than Miyeon and Minnie. Hope you guys will help me even though I may never let you guys read the fiction. Robbery, violence, racism,... also generosity, honesty, romance,... any kind of stories would help. I can't help but love hearing stories so much.
That's it. Don't mind the next Vietnamese paragraphs, they're just some very personal notes on writing a fanfiction. You may want to click on small reindeer Minnie in the upper left corner to get to the comment section immediately. Even if you've got no stories to tell, I'm so grateful that you still read this post so carefully and found the part that I say thank you.
Vậy là xong ý tưởng nhà hàng xóm quan trọng nhất với MiMin. Mình muốn khu phố có thêm tầm bốn, năm nhà nữa. Họ đóng vai trò rất phụ, nhưng mình muốn viết ra những người hàng xóm khốn nạn tới mức (một vài) người đọc có lúc thấy phát điên lên vì cái khu phố này. Và vì truyện toàn những người khốn nạn, mình sẽ không mang các thành viên khác vào. Nếu thế hàng xóm của mình chưa đủ trình, nên mình mới nhờ các bạn kể chuyện khốn nạn nơi các bạn ở. 😁
(1) Trộm cắp vặt, cờ bạc, bạo lực gia đình, hái trộm quả vườn, phá hàng rào,... càng tệ càng tốt (với mục đích viết fic thôi). Chuyện về bạo lực gia đình càng tốt dù nạn nhân các bạn biết là người vợ, vì mình tin một khi đã cam chịu bạo hành, đàn ông hay đàn bà đều như nhau. Chuyện nhàn nhạt cũng kể, ý tưởng có từ muôn nơi.
(2) Ghi lại những lời chửi hay, siêu ngoa ngoắt cho mình nếu có. 🙆 Tiếng Việt chửi siêu hay mà không cần đả động một chút nào tới đ*o, l*n, c*c,... Ví dụ một câu thoại trong tiểu thuyết "Sông Đông êm đềm" này:
"Ông là cái gì của tôi hử? Là bố chồng à? Có phải không? Có phải là bố chồng không thì bảo? Ông định dạy khôn gái nhà nầy phải không? Ông về mà dạy cái mụ mông to tẩy dành nhà ông! Về mà quát lác hống hách! Đồ quỷ dữ thọt cẳng như ông, cái của bất thành nhân dạng như ông, xéo đằng nào thì xéo, đừng dẫn xác đến trước mặt gái nầy nữa! Cút ngay, đừng hòng dọa nổi gái nầy!"
Trời ơi! Gái Liên Xô mà chửi hay dã man con ngan các bạn ơi! 😭 Sao có thể chửi hay như thế không biết! Có khi đọc truyện chỉ hóng mỗi đoạn chửi nhau thôi. Còn không văng một tí tục nào, đọc mà tỉnh cả người. Thật ra chửi là một nét văn hóa của tiếng Việt hẳn hoi, chửi thành vè dân gian. Mình mà có hàng xóm chửi hay như thế, mình bỏ học ở nhà hóng chửi.
(3) Ai ở nước ngoài có thể kể, viết nguyên văn tiếng Anh lời miệt thị dân châu Á. Nhưng mình không chắc mình có đủ sức đưa nổi vấn đề ấy vào không vì nó quá nặng nề. Mình bị ảnh hưởng nặng từ phim truyện nước ngoài nên truyện nào của mình cũng có bối cảnh hơi hướng Hợp Chúng quốc hay một đất nước nào đó không cụ thể có nhiều văn hóa chung sống với nhau. (Và hầu hết mình nghĩ lời thoại, các câu đùa bằng tiếng Anh. Không hay ho lắm, đừng như mình.)
(2) Ghi lại những lời chửi hay, siêu ngoa ngoắt cho mình nếu có. 🙆 Tiếng Việt chửi siêu hay mà không cần đả động một chút nào tới đ*o, l*n, c*c,... Ví dụ một câu thoại trong tiểu thuyết "Sông Đông êm đềm" này:
"Ông là cái gì của tôi hử? Là bố chồng à? Có phải không? Có phải là bố chồng không thì bảo? Ông định dạy khôn gái nhà nầy phải không? Ông về mà dạy cái mụ mông to tẩy dành nhà ông! Về mà quát lác hống hách! Đồ quỷ dữ thọt cẳng như ông, cái của bất thành nhân dạng như ông, xéo đằng nào thì xéo, đừng dẫn xác đến trước mặt gái nầy nữa! Cút ngay, đừng hòng dọa nổi gái nầy!"
Trời ơi! Gái Liên Xô mà chửi hay dã man con ngan các bạn ơi! 😭 Sao có thể chửi hay như thế không biết! Có khi đọc truyện chỉ hóng mỗi đoạn chửi nhau thôi. Còn không văng một tí tục nào, đọc mà tỉnh cả người. Thật ra chửi là một nét văn hóa của tiếng Việt hẳn hoi, chửi thành vè dân gian. Mình mà có hàng xóm chửi hay như thế, mình bỏ học ở nhà hóng chửi.
(3) Ai ở nước ngoài có thể kể, viết nguyên văn tiếng Anh lời miệt thị dân châu Á. Nhưng mình không chắc mình có đủ sức đưa nổi vấn đề ấy vào không vì nó quá nặng nề. Mình bị ảnh hưởng nặng từ phim truyện nước ngoài nên truyện nào của mình cũng có bối cảnh hơi hướng Hợp Chúng quốc hay một đất nước nào đó không cụ thể có nhiều văn hóa chung sống với nhau. (Và hầu hết mình nghĩ lời thoại, các câu đùa bằng tiếng Anh. Không hay ho lắm, đừng như mình.)
Mình mong dù mình viết dở, người đọc (đầu tiên là các bạn nước ngoài) cũng ghi nhận mình viết về những thứ rất đời thường, đả kích những hình mẫu thường có của fanfic. Không phân rõ công-thụ, Miyeon ngang tàn thường là người bảo vệ Minnie nhưng chẳng thiếu gì lúc Miyeon sợ nhũn người, Minnie là người ôm Miyeon vào lòng.
Ọe...
Ọe...
Mình không viết được thứ gì sướt mướt. Thật lòng mình cũng tiếc. Mình rất thích truyện slow-burn, "cháy chậm", cháy siêu chậm, chán chê mê mỏi mới bắt đầu yêu nhau một xíu xíu nên âu yếm thì ít mà xỏ xiên nhau thì nhiều. Yêu không nhất thiết phải vồ vập, cắn xé nhau.
Riêng truyện chân vịt này, mình mong có thể cho người đọc thấy nếu không có nhau, Miyeon và Minnie đã bị tha hóa vì môi trường tồi tệ. Cuối cùng Miyeon và Minnie cũng trở thành những đứa xỏ lá, nhưng họ chỉ chơi đểu với những kẻ đáng bị chơi đểu. Khi quay về với nhau, họ vẫn là những con người nhân hậu. Với mình, đấy mới là cách đúng đắn để làm người tốt. ("They're still good guys after all" là thế chăng?)
Mình không thể và không thấy cần phân biệt kèo trên - kèo dưới hôm Valentine này.
My new Blue & Pink, my young Vintage Love. Let's see what I can do for you before we're too old.
Đây chính xác là những gì mình làm trước khi viết fic cho thuyền cũ. Bàn về ý tưởng hết hai, ba đêm. Sau đó có viết hay không, viết được hay không lại là chuyện khác cơ (nên nhắc lại: giúp mình nhiệt tình đi nhưng đừng hy vọng mình làm nên trò trống gì nha). Từ giờ mình chỉ có các bạn, không nhớ nhung gì nhóm-bạn-cũ nữa.
Thật ra mình đã hỏi qua một người cũ của mình. 😁 Nó bảo mình có ý tốt nhưng bẩm sinh ("naturally") phụ nữ đã có phẩm chất nhẫn nhịn hơn. Cho dù mình xây dựng tốt một người chồng là người nhẫn nhịn, người đọc rồi cũng nhìn ra hình ảnh người vợ, nó gọi là "reserve role". Mình có thể viết nhưng không bao giờ đạt được mục đích gieo vào đầu người đọc hình ảnh đàn ông là nạn nhân của bạo hành gia đình.
Mình không dỗi, không phải mình biết chính xác mọi người sẽ phản ứng như thế à? Nên đến lúc mình tìm cho mình crew mới và hỏi các bạn nghĩ gì rồi.
Thật ra mình đã hỏi qua một người cũ của mình. 😁 Nó bảo mình có ý tốt nhưng bẩm sinh ("naturally") phụ nữ đã có phẩm chất nhẫn nhịn hơn. Cho dù mình xây dựng tốt một người chồng là người nhẫn nhịn, người đọc rồi cũng nhìn ra hình ảnh người vợ, nó gọi là "reserve role". Mình có thể viết nhưng không bao giờ đạt được mục đích gieo vào đầu người đọc hình ảnh đàn ông là nạn nhân của bạo hành gia đình.
Mình không dỗi, không phải mình biết chính xác mọi người sẽ phản ứng như thế à? Nên đến lúc mình tìm cho mình crew mới và hỏi các bạn nghĩ gì rồi.
Em không biết có giúp được gì không, và em xin lỗi vì đến giờ này mới nhớ ra để click vào :(
ReplyDeleteHàng xóm nhà em ngày xưa là một cặp vợ chồng, chỉ ở chỗ em có vài tháng thôi. Hai cô chú này mở nhà hàng. Bố mẹ em kể là ông chồng tốt tính xởi lời, bà vợ thì trông hiền lành ít nói. Thế mà sau đấy mấy lần bà vợ chửi chồng cả xóm nghe thầy. Kiểu bà này hay ghen vớ vẩn, không cho ông ý tiếp xúc với giới tính nữ nào hết. Ông chồng chắc cũng ngại nên chả thấy nói gì, kéo bà vợ vào trong nhà mà bà ý đâp phá đồ. Xong em không biết có vụ gì nhưng đỉnh điểm là bà ý đi kể cho hàng xóm là ông này ăn chả ăn nem. Sau đấy một thời gian thì nhà này chuyển đi.
Kể một chuyện siêu hãm về bà vợ. Kiểu bà ý làm nhà hàng xong cứ vứt rác sang nhà em. Cũng để vào chỗ để rác thôi nhưng mà kiểu nó chất đống lên và bốc mùi ý. Mẹ em mới sang bảo con gái bà ý là đừng để rác sang nhà em nữa, kiểu nhiều rác quá còn bị thu tiền gấp đôi ý ạ. Mẹ em là giáo viên, ăn nói lịch sự tử tế mà bà ý sang chửi nhà em là ném rác vào mặt con bà ý trong khi không ai làm thế. Chửi to lắm luôn ý ạ. Xong buổi tối thằng con trai còn vác dao sang nhà em lúc bố em đang ngoài cổng, thế là bố phải nhảy sang cái vườn cạnh nhà, xong bị rách đầu gối. Nhưng may mà xong cũng không sao. Vài ngày sau thì bà vợ sang xin lỗi. Chắc sợ nhà em báo công an các thứ. Nhưng nói thật là hàng xóm kiểu đấy sợ đến già. May mà sau đấy cũng chuyển đi.
Em sẽ hỏi cả các bạn em nữa. Nếu có chuyện gì hay thì em sẽ kể lại ạ. Em thích plot này lắm nên chị theo đến cùng nhé.
Em thích chị lắm ạ :(