Đợt 'Uh-Oh' gắn liền kỷ niệm mình đi rừng một tháng, internet chập chờn, xem như tách biệt với thế giới và Gái. Vẫn nhớ tối hôm ấy có đứa quái ác khoái trá nhắn tin: "MIMIN NẰM CẠNH NHAU KÌA!!!" (Ba dấu chấm than tự mình thêm vào chứ nó chèn mặt cười cơ.) Chỉ muốn gửi nó vài viên đạn qua màn hình.
Mình trở về văn minh đô thị, bắt đầu cày cuốc những thứ đã bỏ lỡ. Một đống moment hạng nặng đập vào mặt, ước gì đã ở nhà chơi chung với các bạn ngay khi còn nóng hổi. Hai mẹ từ thẹn thùng, bẽn lẽn đã lên level vỗ nhau bôm bốp, ôm eo,... đến độ mình nghĩ mới một tháng không theo dõi đã nhanh thế này...
"Tôi đi lâu hơn tí nữa chắc về đã thấy hai tay hai đứa Minyeon rồi."
Tưởng tượng hai mẹ đẻ ra và quẳng cho các dì nuôi, đôi mình suốt ngày nhởn nhơ, lông bông đi show, du thuyền, mua sắm,... như khi còn son...
Nếu cháu giống mẹ-lùn-hơn, dì Soyeon là người yêu cháu nhất. Dì bảo sẽ không ai hợp với nó hơn trong số các dì ngồi đây. Ngặt nỗi dì bé loắt choắt, hai tay ôm không hết quả mông cháu. Dòng máu hoàng gia trong cháu chưa thấy đã rõ là hậu duệ người nhà Giời. Dì đánh vật với cháu. Trông nẫu ruột quá, dì Soojin chê ỏng chê eo: "Chẳng ai bế trẻ con như cậu cả!" Dì Soyeon bảo: "Có giỏi thì thử bế xem?!" Dì Soojin cho ăn sữa, rong quanh nhà. Cháu ngủ khì khì dễ như không trong khi hai dì gườm gườm nhau. Dì YuQi thèm hơi cháu, chiều cháu hết lời. Đội mũ, đội gấu bông, đội cháu, đội cả túi bỉm lên đầu... miễn là cháu vui. Dì Shuhua phải chạy vào giật túi bỉm xuống, tát cho tỉnh.
Tóm lại, cháu là cội nguồn mọi trận đánh nhau xảy ra trong nhà.
Một buổi chiều, cửa bật mở kèm lỉnh kỉnh đồ đạc, quà cáp mang về:
- Halôlô các em yêu!! Hai chị về rồi đây!!!
- Đây! Trả các người! - Như chỉ đợi có thế, các dì giúi cục nợ vào người người mẹ đang hào hứng trao quà cho các dì.
Ai về nhà nấy. Các dì bỗng thấy trống vắng. Họ nhìn nhau, không nói không rằng. Những buổi chiều vật lộn chết đi sống lại. Vậy mà hai người ấy nhởn nhơ, ẵm về như không. Thật trơ trẽn. Dì Soyeon bắt gặp cháu nhiệt tình bấu mũi mẹ-cao-hơn khi hai mẹ con đứng chờ mẹ-lùn-hơn ngoài cửa hàng, mẹ-cao-hơn bặm môi chịu đựng. Cảnh tượng ấy gợi cho dì nhiều suy nghĩ: "Đành rằng nồi nào úp vung nấy nhưng sống với những hai Miyeon, chị Minnie, phải nói tội chị thật. Chị yếu quá mà... Sống vui vẻ nhé!"
Cháu lớn hẳn, hai mẹ lại vin vào đó đưa nhau đi nhong nhong suốt ngày, gửi cháu tới nhà dì Soyeon chơi. Ở nhà sống phóng túng, tới đây cháu được dì rèn cho ra trò, văn võ song toàn, cầm kì thi họa, trở thành thanh niên gương mẫu, trung với Đảng, hiếu với dân. Một tháng sau hai mẹ qua đón cháu về.
Chiều Chủ Nhật, dì thảnh thơi ở nhà bỗng nghe tiếng bấm chuông. Cháu đứng van nài nỉ non qua cổng:
- Dì ơi, dì cho cháu qua ở với dì! Đang ở với dì quen rồi, bây giờ quay về nhà sống với hai người kia cháu không chịu được!
Dì quắc mắt:
- Sao lại gọi mẹ mình như thế?
- Dì ơi! Dì không hiểu đâu...
- Dì đâu có nói là mình không hiểu! - Dì ngắt lời. - Vào đi!
Minyeon chính thức trở thành đệ tử ruột của dì Soyeon.
Mẹ-cao-hơn đến đón con về, dì Soyeon thản nhiên mở cổng. Đến giữa sân, mẹ đứng sững lại: con ngồi giữa ba dì, bốn cặp mắt chằm chặp nhìn mẹ. "Chị, sao đứng đó? Vào đi!" - dì Soyeon vỗ vai, nhưng trời xanh chứng giám giọng dì khi ấy ẩn chứa sự chọc ngoáy. Dì ngồi xuống ô còn trống, bây giờ con thật sự ngồi chính giữa các dì. Năm cặp mắt nhìn mẹ. Mẹ ấp úng: - Minyeon... Darling, we need to talk...
- Này, giữa chỗ này nói tiếng Anh là vô duyên lắm đó! - Dì YuQi làm bộ vươn người dài ra trên mặt bàn.
- Nói bằng tiếng Hàn đi?
- Ờ! Sao không nói bằng tiếng Hàn đi?
- Ở đây cũng không nên nói tiếng Thái đâu nhé!
Vậy là mẹ-cao-hơn về nhà kiếm cớ rúc vào người mẹ-lùn-hơn gào lên:
- Oa...a...a! Chúng mình mất con rồi mình ơi!!
- Làm sao?!! - Mẹ-lùn-hơn thảng thốt.
- Nó không chịu về...ề...
Mẹ-lùn-hơn muốn phang cái chảo vào mặt mẹ-cao-hơn song vẫn bình tĩnh:
- Nó muốn ở lại với các dì à? Không sao đâu, dì Soyeon giao kèo với nó: có thể bám đít dì đến ngày nó cao hơn dì. Minyeon chuẩn bị đến tuổi, nó sẽ sớm phải về nhà thôi.
Nhưng mẹ-cao-hơn làm bộ không nghe thấy, dụi mạnh hơn:
- Mất con rồi! Mất con rồi! Oa...a...a...
Tái bút: Một mẹ nhóm máu B, một mẹ nhóm máu O, con sinh ra có thể là B hoặc O. Ba dì nhóm máu O sẵn sàng đón cháu nhưng nếu cháu nhóm máu B cùng Soyeon, càng có lý do để hai dì cháu yêu nhau nhất nhà. Lẽ thường gien thấp trội hơn, cái "Yeon" nặng quá, chữ "Min" kéo lên không nổi là bao, thêm việc hấp hơi dì nữa... 1m60 là vừa. Con đầu cháu sớm lại đẻ ra con đầu cháu sớm. Con đầu cháu sớm mãi được hưởng hết tình yêu của các dì.
Chiều Chủ Nhật, dì thảnh thơi ở nhà bỗng nghe tiếng bấm chuông. Cháu đứng van nài nỉ non qua cổng:
- Dì ơi, dì cho cháu qua ở với dì! Đang ở với dì quen rồi, bây giờ quay về nhà sống với hai người kia cháu không chịu được!
Dì quắc mắt:
- Sao lại gọi mẹ mình như thế?
- Dì ơi! Dì không hiểu đâu...
- Dì đâu có nói là mình không hiểu! - Dì ngắt lời. - Vào đi!
Minyeon chính thức trở thành đệ tử ruột của dì Soyeon.
Mẹ-cao-hơn đến đón con về, dì Soyeon thản nhiên mở cổng. Đến giữa sân, mẹ đứng sững lại: con ngồi giữa ba dì, bốn cặp mắt chằm chặp nhìn mẹ. "Chị, sao đứng đó? Vào đi!" - dì Soyeon vỗ vai, nhưng trời xanh chứng giám giọng dì khi ấy ẩn chứa sự chọc ngoáy. Dì ngồi xuống ô còn trống, bây giờ con thật sự ngồi chính giữa các dì. Năm cặp mắt nhìn mẹ. Mẹ ấp úng: - Minyeon... Darling, we need to talk...
- Này, giữa chỗ này nói tiếng Anh là vô duyên lắm đó! - Dì YuQi làm bộ vươn người dài ra trên mặt bàn.
- Nói bằng tiếng Hàn đi?
- Ờ! Sao không nói bằng tiếng Hàn đi?
- Ở đây cũng không nên nói tiếng Thái đâu nhé!
- Oa...a...a! Chúng mình mất con rồi mình ơi!!
- Làm sao?!! - Mẹ-lùn-hơn thảng thốt.
- Nó không chịu về...ề...
Mẹ-lùn-hơn muốn phang cái chảo vào mặt mẹ-cao-hơn song vẫn bình tĩnh:
- Nó muốn ở lại với các dì à? Không sao đâu, dì Soyeon giao kèo với nó: có thể bám đít dì đến ngày nó cao hơn dì. Minyeon chuẩn bị đến tuổi, nó sẽ sớm phải về nhà thôi.
Nhưng mẹ-cao-hơn làm bộ không nghe thấy, dụi mạnh hơn:
- Mất con rồi! Mất con rồi! Oa...a...a...
Comments
Post a Comment